Thấm
thoát mới đó mà lớp học của trường Tín Nhân ở tỉnh Xiêm Riệp đã khai giảng được
bốn tháng rồi. Một phần ba năm trời đã trôi qua với bao niềm vui, nỗi buồn trộn
lẫn với nhau. Vui ít, buồn nhiều. Buồn cho thực tế cuộc sống của người dân chúng
ta ở xứ Chùa Tháp này.
Cảnh một phụ nữ Việt đi thu lượm ve chai ở Siêm Reap
Mấy
chục năm qua chưa thấy ai quan tâm, lo lắng gì cho họ. Thế hệ này nối tiếp thế
hệ khác lưu lạc xứ này nhưng cuộc sống của đa số vẫn vậy. Từ thời xưa cho đến
bây giờ, hầu hết phải làm lụng quần quật, lam lũ nhọc nhằn mà chẳng có đủ được
cái ăn, cái mặc. Gia đình nào cũng muốn được an cư lạc nghiệp nhưng ít ai ở đâu
được lâu. Có công việc làm mướn được vài tháng rồi hết, phải đi sang vùng khác.
Nhưng đi lại thì nơm nớp lo sợ vì giấy tờ hợp pháp không có. Lo sợ nhất là nền
chính trị thay đổi. Nếu nhà cai trị mới có chính sách ngược đãi người Việt thì
họ sẽ đi đâu, về đâu? Đã nghèo mà lại không yên ổn mần ăn, thì làm sao cuộc sống
của họ khỏi nghèo sao được. Cha ông ta có câu: An cư mới lập nghiệp. Nhưng nơi ở
không an tâm, làm sao lập nghiệp mần ăn. Có người vô tình hỏi sao các anh chị
không về xứ đi? Về xứ ư? Xứ ở nơi nào? Quê ở đâu? Xứ tôi đầy kẻ ác! Quê Tôi đầy
bóng giặc. Chúng tôi về đó còn khó khăn làm ăn hơn là ở cái xứ nghèo này.
Trở
lại với những đứa học trò nhỏ bé... Chúng luôn hồn nhiên nô đùa, chẳng biết điều
gì sẽ đến với chúng trong nay mai. Song chúng vẫn còn sung sướng hơn, hàng trăm
ngàn đứa trẻ khác đang lam lũ cùng cha mẹ ở nhà, hay lăn lóc ở công trình xây dựng
mà cha mẹ nó đang làm mướn, ở những trại mộc bay đầy bụi cây, ở những thùng rác
đầy mùi hôi thối bốc lên, v.v…
Miên man tôi nhớ lại mấy câu:
Một mẹ cùng ba con
Lân la bên đường nọ
Đứa bé ôm trong lòng
Đứa lớn tay xách giỏ
Trong giỏ đựng những gì?
Mớ rau lẫn tấm cám
Nửa ngày bụng vẫn không
Aó quần vẻ co giùn
Gặp người không dám nhìn
Lệ sa vạt áo ướt
Mấy con vẫn cười đùa
Biết đâu lòng Mẹ xót
Lòng mẹ xót vì sao?
Đói kém phải phiêu bạt
Nơi đây mùa khá hơn
Gía gạo không đắt lắm
Nhưng một người làm thuê
Nuôi bốn miệng sao nổi
Lần phố xin miếng ăn
Cách ấy đâu được mãi
Chết lăn rãnh đến nơi
Thịt da béo cầy sói ...
Tạo
hóa sanh ra là mỗi người đều được quyền bình đẳng như nhau. Vậy mà sao Dân Việt
tôi ở nơi này lại lam lũ vất vả như thế !
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm mấy hạt, nhớ con Tôi nơi này
Nhớ con tôi đang cực khổ nơi đây
Cho tôi một chén, tôi chia đều cho con!
Đã
bao lần tôi van nài kêu xin song không biết rồi đây ai sẽ đến với 45 đứa trẻ
ngây thơ khờ dại của tôi nơi này?!!
Tôi muốn viết, viết nhiều, viết nữa
Nhưng lòng tôi cứ, lạnh lẻo không nguôi
Trời đã sang xuân sao cứ bùi ngùi
Muôn giá lạnh, gây thêm phần tê tái.
Trường
Tín Nhân Tỉnh Xiêm Riệp, có phát triển, tồn tại lâu dài là nhờ ở tấm lòng của
các nhà hảo tâm trên toàn thế giới. Rất chân thành cảm ơn, những ai đã ghé
trang nhà chúng tôi : www.rhio-kh.blogspot.com
Trường
Tín Nhân Tỉnh Xiêm Riệp
NGUYỄN DUY ĐƯỜNG
No comments:
Post a Comment